Tôi vừa bị phạt ở công ty =)))
Tội cũng nghiêm trọng, tôi bị đình chỉ 1 tuần làm việc và vài điều cũng nặng nề tương tự. Mấy hôm gần đây tôi đang làm việc hăng say, thức mấy đêm để giải quyết một bài toán khó. Và tôi giải được :))) chưa kịp khoe thì bão tố đến.
Chiều hôm đó, ăn vả tại công ty sau một ngày chạy xô giữa SEONGON và FTU, mọi thứ đứng hình lại, như bị kéo dậy giữa 1 giấc ngủ sâu ấy :))) Sau khi xong, chị HRM hỏi: “Em có buồn không?”.
Lúc đó tôi trả lời, và bây giờ vẫn nghĩ vậy:
Em không.
Khao khát
1-2 tuần trước, anh Hiếu gọi tôi lên công ty Chủ Nhật để ngồi làm việc. Đi ăn trưa, anh có nói chuyện với tôi về giới trẻ và sự vô định, mất phương hướng, thiếu thành quả.
Sự khao khát là một trong những điều phân cực người trẻ.
Ở một mặt, ta có thể ném lên 2 cực những người không có khao khát vs những người có khao khát. Con người được định hình bởi hoặc là nơi cảm xúc, niềm tin họ đặt vào, hoặc nơi kỷ luật & sự quyết tâm họ đặt vào.
Việt là người thích đọc sách, ghét bọn đánh liên minh để tốc biến ở D. Việt tin rằng mình không thể thất bại nếu mình không bỏ cuộc. Ngày qua ngày, Việt cày bục mặt để quyết tâm đạt được mục tiêu trong công việc.
Khao khát là điều kết hợp mọi thành tố. Khi bạn khao khát điều gì đấy, nó định hình hoàn toàn bạn. Khao khát là một nỗi ám ảnh :))) Bạn tin nó, bạn yêu nó, và chắc chắn là bạn sẽ quyết tâm với nó.
Ở mặt khác, ta có thể phân cực những người có khao khát A so với khao khát B. Cho là ở tay trái, ta có những người khao khát làm việc, va chạm với thực tiễn sớm để tạo ra và nhận được giá trị thực. Ở tay phải, ta có những người khao khát học tập, theo đuổi tới cùng và chỉn chu môi trường học đường mình đang đặt chân, và làm giàu bản thân vững vàng để bước vào thực tiễn với nền móng tốt hơn.
Với tôi, họ như nhau, họ đều có khao khát. Điều quan trọng đi cùng với khao khát đó là:
Họ hành động.
Hành động
Không quan trọng bạn thích làm việc sớm bục mặt hay học bục mặt, quan trọng là bạn bục mặt =)))) Bạn hành động, bạn thực thi, hàng ngày.
Có thể bạn nhận thức được điều quan trọng, bạn cảm thấy bồn chồn và một sự thôi thúc. Nhưng trừ khi bạn hành động, bạn bắt tay vào để tạo ra tiến độ, thì bạn vẫn ăn hại, ăn hại một cách có nhận thức. Nó làm bạn càng hèn, càng ăn hại, vì bạn nhận thức được mà bạn chẳng làm gì =)))
Anh Hiếu nói kẻ gặp nguy hiểm là kẻ nằm ở giữa hai cực công việc và học tập. Người vừa tham vọng làm tốt trong công việc, vừa muốn tốt ở trên trường lớp.
Những người như vậy càng cần phải hành động, quyết tâm, và khao khát mãnh liệt. Điều này khả thi, nhiều người đã làm, và tôi không giỏi như người khác để đánh giá khách quan.
Nhưng với năng lực của bản thân, tôi cho rằng tôi có thể vừa học vừa làm tốt; nhưng tôi không thể vừa học vừa làm xuất sắc. Đơn giản vì sự khao khát của tôi đi cùng nỗi ám ảnh, và nỗi ám ảnh đấy nuốt chửng thời gian, quỹ năng lượng, và sự chủ động của tôi. Cái khao khát và ám ảnh đó làm tôi đột phá.
Vì tôi tập trung định hướng hành động của mình.
Tập trung
Nếu bạn tập trung học hỏi hay làm duy nhất một thứ 2 tiếng mỗi ngày, sau 1 tháng bạn đã có 60 tiếng kinh nghiệm với nó. 60 tiếng đấy tạo ra mọi sự khác biệt, thề luôn :)))
Thứ nhất, cường độ của nó tạo ra sự khác biệt. Người đã có 60 tiếng ngâm cứu, thực thi sẽ khác người có 30 tiếng, và chắc chắn là hơn người có 0 tiếng.
Thứ hai, tần suất của nó cũng tạo ra sự khác biệt. Thử so sánh người tập thể dục 1 tháng 1 lần, mỗi lần tập 30 tiếng liền nhau; với người tập 1 tiếng 1 ngày suốt 1 tháng xem :)))) Đấy là nói vui để cho cường độ bằng nhau, chứ quan trọng là kỷ luật sẽ ăn đứt động lực bùng phát trong dài hạn.
Kết hợp xíu cả hai đi. Mỗi ngày bạn ám ảnh cày cuốc 12 tiếng học về tài chính chẳng hạn. Bạn ám ảnh 12 tiếng đó mỗi ngày trong 6 tháng, 1 năm, 2 năm,… tưởng tượng bạn có thể đi xa tới đâu xem. Cùng xuất phát điểm, lúc đấy chắc bạn chỉ sợ 1 thiên tài có khả năng hấp thụ kiến thức nhanh hơn bạn hàng chục lần.
Còn nếu bạn cũng tài giỏi nữa thì… Ai lại bạn :))))
Nói chung là em không buồn
Tôi không buồn với chuyện đã xảy ra. Đơn thuần là nỗi buồn đâu giải quyết được gì.
Theo tôi, buồn là một tâm trạng không mang tính xây dựng. Nó có xu hướng lôi mình xuống sâu, làm mình tự thấy tủi thân và khép kín lại. Nó bất lực, vì mình khó kiểm soát và làm chủ được nó. Nhiều người quăng nó ra phía ngoài và chuyển thể thành cơn giận, vì cơn giận dẫn tới hành động, và khi hành động bạn có cảm giác làm chủ.
Tôi có thể thấy tủi thân, thấy bất công, thấy mình làm việc bục mặt rồi nhận lại những cái chạnh lòng. Tôi có thể suy nghĩ mình quay lại công việc sẽ khép kín lại, không máu chiến nữa, xa cách với mọi người hơn.
Nhưng tôi không chọn làm vậy. Định hình hành động dựa trên động cơ tiêu cực không phải một cách sống có ý nghĩa, và nó toxic nữa. tôi vẫn có cái đầu này, vẫn là kiến thức đấy, tính cách đấy, tiềm năng đấy. Tôi vẫn quý mọi người, vẫn yêu công việc, và nhận thức được có những điều cần phải đặt niềm tin ở người khác. Tôi tin mọi người đều làm hết sức những gì có thể, những gì họ cho là đúng đắn.
Tôi vẫn có thể sống và hoạt động bình thường, tôi vẫn có khao khát trong người. Nên kể cả tôi có xuống tinh thần, tôi vẫn sẽ lựa chọn tiếp tục hành động, và tôi sẽ tiếp tục tập trung. Tôi tin điều đó mới là quan trọng và đúng đắn.
Vì vậy, hẹn gặp lại anh chị trên công ty sau 1 tuần đình chỉ ạ =))))
Nhận thông báo khi có post mới
Đôi lúc, tui sẽ có chia sẻ về tài liệu, công cụ, tri thức,... In case bạn thực sự muốn tui nhắn tin khi có nội dung mới, hoặc bạn chỉ muốn kết nối, thì hãy fill 1 chút thông tin ở ĐÂY nhé.
Cám ơn nhiều!